quoc viettt
14/12/2024
TỪNG BƯỚC CHINH PHỤC (KHI THẾ GIỚI MANG 2 CHÚNG TA ĐẾN BÊN NHAU)
Tôi và Phó Hàn là thanh mai trúc mã của nhau. 2 chúng tôi hoàn cảnh khó khăn nhưng cùng nhau vượt khó, cứ như vậy đến khi lên đại học Phó Hàn nhờ vào trí thông minh, học bá của trường mà anh dễ dàng nhận được suất học bổng du học. Ngày ra sân bay anh luyến tiếc nắm chặt đôi tay tôi, vẻ mặt không cam lòng:
- " Tịch Nhi ngoan, đợi anh về có được không?. Chỉ 4 năm thôi "
- " được rồi mà, em đợi anh. Qua đó đừng vì thiếu em mà bỏ bê việc học đó " giọng tôi châm chọc
Phó Hàn ôm tôi không rời, mãi đến khi tiếng loa vang lên anh mới luyến tiếc buôn tay tôi ra. Sau khi anh đi tôi và anh vẫn giữ liên lạc, mãi đến khi 4 năm sau, đến cái ngày mà tôi háo hức chờ mong đc gặp anh. Tôi nghe tin chuyến bay mà anh đặc đã rơi xuống biển. Tôi như chết tâm, tin anh vẫn còn sống mà đợi anh về hết năm này qua năm tháng. Cuối cùng vì không chịu được nên bố mẹ bắt ép tôi gã cho 1 thiếu gia nhà giàu, anh ta rất có sở thích bạo hành người khác. Bố mẹ tôi vì mê tiền nên đã bắt ép tôi gã cho hắn, ngay khi đám cưới được diễn ra. Khi mà MC đọc bản tuyên thề
- " cô dâu, cô có muốn được gã cho chú rể này không? Dù có truyện gì 2 người vẫn ở bên nhau? "
- " tôi..." Tôi không muốn, tôi rất nhớ Phó Hàn, càng không muốn gã cho hắn
Ngay lúc tôi đang do dự thì cửa đột nhiên bật mở. Không khí vốn ôn ào bỗng im lặng, 1 người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tinh xảo có chút lạnh lùng
- " Tịch Nhi, tôi xem em dám gả?? "