Bơ
29/03/2025
CHƯƠNG 1: LỒNG GIAM NƠI KHÔNG THỂ THOÁT :
CHƯƠNG 1: LỒNG GIAM
Trời đêm u tối, những ánh đèn đường yếu ớt hắt lên cửa kính, tạo ra những vệt sáng nhạt nhòa trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Căn phòng rộng lớn, xa hoa nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Châu Nguyệt nằm trên giường, cổ tay trắng ngần bị trói chặt bằng một sợi dây da mềm nhưng chắc chắn, hằn lên những vết đỏ đau rát. Gương mặt cô tái nhợt, mái tóc đen dài xõa trên chiếc gối trắng muốt. Cô hít thở gấp gáp, trái tim đập loạn nhịp, không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ.
Trước mặt cô, Lý Dịch Phong đứng đó, lạnh lùng và cao lớn.
Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, cổ áo mở rộng, lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ nhưng lại tàn nhẫn đến cực điểm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn tối sầm, không gợn một tia dao động.
Hắn giống như một con dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Cô ghét hắn. Căm hận hắn. Hận đến mức muốn xé nát hắn ra thành trăm mảnh.
Nhưng cô không thể làm gì.
Cô chỉ có thể bị trói chặt, bị ép buộc đối mặt với hắn.
"Buông tôi ra!" Châu Nguyệt nghiến răng, giọng nói run lên vì giận dữ.
Dịch Phong không nói gì, chỉ chậm rãi bước tới. Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với hắn.
"Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?"
Hơi thở cô nghẹn lại. Cô trừng mắt nhìn hắn, giãy giụa kịch liệt.
"Anh không có quyền giữ tôi!"
Ngay giây tiếp theo, cô bị hắn hôn xuống.
Nụ hôn này—không có dịu dàng, chỉ có chiếm đoạt.
Hắn càn quét môi cô, mạnh mẽ mà tàn nhẫn. Lưỡi hắn bá đạo xâm nhập, quấn lấy hơi thở cô, ép buộc cô phải tiếp nhận tất cả.
Châu Nguyệt căm hận đẩy hắn ra, nhưng hai tay cô bị trói, toàn thân cô bị hắn giam cầm. Cô không thể động đậy, không thể phản kháng.
Hắn hôn cô, không chút chần chừ, không chút nương tay.
Nụ hôn của hắn, mang theo cơn giông bão dữ dội.
Cô vùng vẫy, cố quay đầu né tránh, nhưng hắn mạnh mẽ áp chế, bàn tay siết chặt eo cô, ghìm chặt cô vào lòng.
"Bé con, em càng phản kháng, tôi lại càng thích."
Giọng hắn trầm thấp, hơi thở nóng rực, mang theo nguy hiểm chết người.
Châu Nguyệt mở to mắt, trái tim đập loạn nhịp.Không phải vì rung động.
Mà vì tuyệt vọng.
Cô hận hắn!
Cô muốn thoát khỏi hắn!
Một cơn giận dữ bùng lên.Không chút do dự, cô giật lấy con dao gọt trái cây trên bàn cạnh giường, đâm mạnh về phía hắn!
Nhưng—
Dịch Phong nhanh hơn.
Hắn giữ chặt cổ tay cô, con dao rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai.
"Muốn giết tôi?" Hắn cười khẽ, ánh mắt tối sầm.
"Tôi sẽ giết anh!" Cô nghiến răng, ánh mắt rực lửa căm phẫn.
Dịch Phong không nói gì. Hắn chỉ cúi xuống sát tai cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da mịn màng của cô.
"Châu Nguyệt, dù em có hận tôi đến mức nào…"
Giọng hắn trầm thấp, thì thầm bên tai cô, như một lời tuyên án.
"Cả đời này, em cũng không thể rời khỏi tôi."
Cô mở to mắt, kinh hãi đến cực điểm.
Không!
Không thể nào!
Cô không thể bị hắn giam cầm cả đời!
Cô giãy giụa điên cuồng, nhưng Dịch Phong mạnh hơn cô quá nhiều.
Hắn giữ chặt lấy cô, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
"Ngoan ngoãn đi, đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát."
Hắn cúi xuống, lại một lần nữa hôn cô, chiếm đoạt cô. Nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn trước.
Hơi thở hắn bao phủ lấy cô, cắt đứt tất cả không khí xung quanh.
Cô nghẹt thở.
Tuyệt vọng.
Sụp đổ.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
Hắn chính là chiếc lồng giam của cô—một chiếc lồng không có lối thoát.
Còn nữa